Văn Liêm
Rồi một lần anh đến bên em,
Như cơn giông trong chiều êm nắng,
Em như bờ cát vàng phẳng lặng,
Cơn triều dâng khỏa lấp bình yên…
![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgf1puJyG55SyM3o7DH1mwu4OWZmUh9TQlJuoDhGjuqxaXcuWQN2Ih4GTUAt_eQoTSK2glx0u2a5QCGgRNXN-5npDrqHB-T-Km5-S5b4-HOKWYBXW_35drPY2tyb8C-3zldcVLysubt98Y/s400/5o1w2990-1410252753-6647-1410489586.jpg)
Nếu tình yêu làm ta ngây ngất “điên”,
Sao không thể được “điên” như vậy ?
Nếu tình yêu làm tim ta bốc cháy,
Ngọn lửa hồng sẽ sưởi ấm đêm đông !
Nếu tình yêu là tiếng sét mưa giông,
Tất cả sẽ sáng bừng trong chớp lửa !
Hãy tha lỗi cho anh…
vì làm em buồn khổ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét